今回はThánh Gióngの物語です。先回と同じ、フンブォン王の時代の伝説(神話)です。
ベトナム人なら誰でも知っている物語で、ベトナムという国家がどのように建設された来たかを伝える神話の一話です。ここに登場するThánh GióngのThánh は、聖とか神という意味を持っています。また、ここに登場する侵略者は当時の中国(秦?)ではないかと想像することもできます。このように、ベトナムの歴史は、常にどの時代も中国との戦いの歴史であって、ベトナム人の祖先たちが如何に勇敢に侵略者たちを撃破してきたかを伝えています。この伝説上の人物(神)の像は、ホーチミン市にもあり、観光で有名なベンタン市場の近く、ニューワールドホテルに隣接したスターバックス(ベトナム1号店)に面したロータリーの中に、スターバックスに向かって建っています。
Thánh Gióng Ngày xửa ngày xưa vào thời của vua Hùng Vương trước đây, ở một vùng nọ có người đàn bà tuổi cũng đã cao, nhưng vẫn phải sống lủi thủi một mình mãi. Một ngày nọ, khi trời mới tảng sáng, theo thường lệ bà lại đi lên thăm nương, vô tình bà nhìn thấy có một dấu chân to dẫm nát hết mấy luống cà của mình. Nhìn dấu chân này bà ngạc nhiên kêu lớn: – Chao ôi! Bàn chân của ai mà lại to thế nhỉ? Tò mò nên bà đưa chân vào ướm thử dấu chân lạ kia, đột nhiên bà lại rùng mình một cái. Và kể từ ngày đó thì bà mang thai. Khi cái thai trong bụng đã đủ ngày đủ tháng thì bà sinh ra được một đứa bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm, bà liền đặt tên cho nó là Gióng.Tuy nhiên, dù Gióng đã lên ba tuổi nhưng chẳng giống như những đứa trẻ khác, nó vẫn cứ nằm ngửa mà đòi ăn, chẳng biết ngồi mà cũng chẳng biết lẫy, hơn nữa nó cũng chẳng nói chẳng cười tiếng nào. Khi ấy là thời điểm bọn giặc Ân lũ lượt kéo vào để cướp nước của ta. Đám giặc Ân này vô cùng hung hãn và tàn ác, tên tướng cầm đầu tên là Ân vương, hắn có hình dung vô cùng cổ quái và dữ tợn. Chúng đi đến đâu thì lại đốt phá cửa nhà, còn giết người để cướp của khắp mọi nơi. Quân đội của Hùng Vương cũng không ít lần dẫn quân xuất trận, tuy nhiên sức yếu nên không thể nào đánh lại bọn giặc Ân hùng mạnh kia. Vua Hùng thấy tình hình không ổn thì vô cùng lo lắng, vì vậy vội vàng hạ lệnh cho sứ giả của mình đi khắp nơi trong nước mong có thể tìm được những bậc tướng tài ba để giúp nhà vua cứu lấy đất nước đang trên bờ lâm nguy. Vào một ngày kia, sứ giả tới làng của chú bé tên Gióng. Khi nghe thấy tiếng loa rao rằng nhà vua đang đi cầu người tài khắp nơi, mẹ của Gióng đang ru con liền đùa vui với con mình là: Không ngờ khi người mẹ vừa dứt lời thì Gióng lại đột nhiên mở miệng mà nói thành tiếng rằng: – Mẹ hãy đi gọi sứ giả vào nhà mình cho con! Người mẹ thấy vậy thì nửa mừng nửa sợ, vội vội vàng vàng đem chuyện lạ này kể lại cho xóm giềng xung quanh được biết. Thấy chuyện lạ xảy ra, tất cả mọi người đều đổ xô tới nhà của Gióng, ai cũng cho đây là một chuyện thần kì. Một người trong đám đông liền nói: – Ta cứ thử ra mời sứ giả tới để xem nó muốn làm cái gì nào Vậy là mọi người lại chạy ra mời sứ giả tới, khi viên sứ giả ấy vào trong nhà và trông thấy Gióng thì lập tức hỏi: – Có phải mày chính là đứa bé tận ba tuổi mới học nói không? Mày mời ta đến đây có việc gì? Gióng chững chạc trả lời lại câu hỏi của viên sứ giả kia: – Hãy về báo lại với nhà vua cho người rèn một con ngựa sắt, làm một thanh gươm sắt, thêm một bộ áo giáp sắt, cùng với một chiếc nón sắt nữa, sau đó ta sẽ giúp đuổi đám giặc kia cho! Tất cả mọi người chứng kiến ở đó đều cảm thấy sự việc này hết sức lạ lùng và có phần thần kỳ nữa. Cho rằng đây là thần nhân hiện thân, viên sứ giả vội vã phi ngựa nước đại trở lại cung để bẩm báo lại toàn bộ sự việc cho nhà vua cùng quần thần được biết. Hùng Vương nghe sứ giả tâu rõ thì vô cùng vui mừng, lập tức hạ lệnh cho đám thợ rèn phải đem gom góp tất cả sắt lại để rèn ngựa sắt, gươm sắt, áo giáp sắt cùng với nón sắt đúng như lời dặn của chú bé kia. Những thứ đồ ấy khi rèn xong thì nặng không sao tả nổi. Hàng chục người cùng nhau bê thanh gươm sắt mà nó cũng chẳng chịu nhúc nhích một chút nào. Bởi vậy nên vua Hùng đành phải phái hàng ngàn quân lính của mình tìm đủ mọi cách để có thể chở đồ tới giao lại cho chú bé tên Gióng kia. Khi nghe tin có hàng toán quân lính cùng nhau khiêng những thứ đồ bằng sắt ấy tới làng, mẹ của Gióng vô cùng sợ hãi mà chạy thẳng về nhà nói với con trai: – Con ơi! Chuyện của nhà vua không phải là chuyện vui đùa đâu. Hiện nay quân lính người ta đang ầm ầm kéo nhau tới ngoài bãi rồi, chúng ta biết phải làm gì bây giờ? Nghe mẹ nói vậy, Gióng đột nhiên ngồi vụt dậy mà bảo: Người mẹ càng cho con ăn bao nhiêu thì Gióng lại càng lớn hơn được bấy nhiêu, cậu bé lớn nhanh như thổi, không bao lâu thì đã trở thành chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh. Khi trong nhà đã hết sạch gạo, người mẹ lại phải chạy đi khắp làng xóm để kêu gọi. Mọi người trong làng đều nô nức sắp gạo, đem khoai tới, còn có cả trâu, có cả rượu, cùng rất nhiều bánh trái, hoa quả,… chất đầy cả một sân rộng. uy nhiên, dù người dân trong làng có đưa đến bao nhiêu thì chàng Gióng lại ăn vơi đi bấy nhiêu, nhưng mà chàng vẫn tiếp tục đòi ăn thêm không ngừng nghỉ. Sau đó thì Gióng lại nói với mẹ mình là: Tuy nhiên thì thân thể của chàng lại lớn vụt một cách rất kỳ lạ, quần áo mới vừa may thì đã chật và ngắn ngay được, khiến mọi người cứ phải đem vải tới chắp vá thêm không ngừng. Chẳng mấy chốc mà đầu của chàng đã chạm tới được nóc nhà. Khi mọi người ở làng còn chưa hết ngạc nhiên thì đám quân lính cũng vừa lúc khiêng được đống ngựa sắt, gươm sắt, áo giáp sắt cùng nón sắt tới nơi. Gióng thấy thế liền bước ra ngoài, chàng vươn vai và người đột nhiên cao lớn sừng sững như một ngọn núi, chân chàng dài hơn trượng, chàng hét một tiếng nghe như tiếng sấm rền: Rồi chàng nói lời từ biệt với mẹ của mình cùng tất cả dân làng, sau cùng thì nhảy phắt lên con ngựa sắt. Con ngựa sắt đột nhiên chồm lên rồi phun thẳng về phía trước luồng lửa nóng đỏ rực. Chàng Gióng lấy chân thúc một cái, con ngựa lập tức phi như bay, nó sải những bước nhảy dài phải hàng chục con sào ghép lại, làm rung chuyển đất trời. Trong nháy mắt thì nó đã xông thẳng đến nơi giặc hạ trại, hàng loạt những khu trại rộng trải dài khắp mấy khu rừng. Chàng Gióng lập tức vung gươm trên tay như chớp giật. Đám giặc Ân xông vào bao nhiêu thì lại chết hết từng ấy. Rồi con ngựa sắt lại thét ra lửa làm cháy hết những đồn trại, rồi thiêu cháy luôn cả mấy cánh rừng kia nữa. Khói bụi bay mù mịt khắp trời, tiếng la hét khóc than vang trời. Tuy là bị thương vong rất nhiều nhưng tướng giặc Ân vương vẫn không ngừng gào thét và ra lệnh cho quân đội tiến đến, Gióng càng đánh lại càng khỏe hơn, thây đám giặc Ân chất ngổn ngang khắp nơi trong rừng. Đột nhiên gươm sắt của chàng bị gãy. Nhưng chàng chẳng có chút bối rối, lập tức với tay nhổ lấy những bụi tre lớn ở hai bên đường mà quật túi bụi vào đám giặc đang bám trụ theo mệnh lệnh của chủ tướng. Nhưng bọn giặc Ân cũng chẳng cầm cự được bao lâu, sau đó bắt đầu tan rã, chạy toán loạn ở khắp nơi, còn tên tướng giặc Ân vương thì đã bị Gióng quật cho tan xác tự bao giờ. Đám tàn binh thấy tướng lĩnh đã chết thì vội vàng lạy lục để xin hàng. Đến lúc này thì quân đội Hùng Vương cùng tất cả dân làng nơi đây chỉ còn việc duy nhất là xông tới mà trói hết chúng lại mà thôi. Chưa đầy buổi mà Gióng đã có thể trừ được nạn nước. Khi ấy ngựa sắt của Gióng cũng đã tới chân ngọn núi Sóc Sơn. Khi đến nơi này, Gióng đem áo giáp sắt cùng nón sắt để lại, sau đó cưỡi theo ngựa sắt mà bay thẳng về trời. Sau khi nạn giặc ngoại xâm đã trừ, để tưởng nhớ công ơn của người anh hùng thì vua Hùng đã cho người xây dựng đền thờ chàng Gióng ngay tại quê hương của chàng, phong chàng thành Phù Đổng thiên vương. Cho đến tận ngày nay thì chúng ta vẫn còn có thể nhìn thấy được những vết tích sót lại là những dãy ao hình tròn cứ nối tiếp nhau từ Kim Anh, qua Đa Phúc rồi đến tận Sóc Sơn, cha ông ta nói rằng đó chính là dấu chân mà ngựa sắt của Thánh Gióng để lại. Còn khu rừng bị thiêu trụi bởi ngọn lửa của ngựa sắt thì ngày nay có tên gọi là làng Cháy. Và những đám tre mà Thánh Gióng đem nhổ lên để đánh giặc dính lửa nên từ màu xanh ngả hết thành màu vàng, hơn nữa còn có thêm lốm đốm những vết cháy, hiện nay vẫn còn giống ấy, người ta vẫn gọi nó là tre ngà (hoặc là tre đằng ngà).
|
タン ジョンの物語 昔々、雄王(フンブォン)の時代、ある所に、ずっと一人で暮らしている年老いたお婆さんがいました。 ある日、空が明るくなってきた頃、お婆さんはいつものように畑にやってくると、酷いことに、お婆さんの茄子の畑を踏み荒らした大きな足跡を見つけました。 それを見て、お婆さんは驚いて大声で叫びました。 「ウワァー、こんなに大きい足は、一体、誰の足なんだろう!」 お婆さんは、興味本位で、その不思議な足跡に足を入れてみたところ、突然、体が震えしました。 その日以来、お婆さんは妊娠してしまいました。おなかの中で月日が経ち、可愛い丸々した元気な男の赤ちゃんが産まれ、直ぐに、ジョン(Giong)と名付けました。しかし、ジョンは3歳になっても、ほかの赤ちゃんとは全く違います。食べる時もずっと仰向きに寝たままで、座ることも寝返りを打つこともできません。それどころか、何もしゃべらず、笑い声さえあげません。
当時、アンという盗賊が、国を侵略するために攻め込んで来ている時代でした。 このアン賊の集団は、非常に凶暴で残酷、その賊を率いている頭領の名はアン王と呼ばれており、まさに怪物のような残忍な姿をしていました。 彼らは、家に火をつけ、人々を殺し、いたるところで略奪をしました。 雄王も軍隊を幾度か送りましたが、力及ばず、あの強力なアン賊を、どうしても討伐できませんでした。 雄王は、思わしくない状況を非常に心配しました。そこで、急遽、使者を国中に送り、この危機に面した国土を救うために、有能な将軍を見つけ出すように命じました。 翌日には、使者はジョンの村にもやってきました。 王が全国で有能な若者を求めている、と大きく呼びかけている声が聞こえても、ジョンのお母さんは、ジョンと一緒に遊びながら楽しそうに冗談を言っていました。 「ジョンよ、私の良い子、未だに、歩かないし話しもしない、お前が王様のために盗賊を討つ事ができるなんて事は、いつのことだろうねぇ〜。」 驚いた事に、母親の話が途切れた途端、突然、ジョンが口を開きました。 「お母さん、その使者を家に呼んで来てください。」 母親は、それを見て嬉しさ半分、怖さ半分で、あたふたと、この不思議な出来事をを近所の人々に知らせました。不思議なことが起こった事を知った人々は皆一斉にジョンの家に駆けつけ、誰もがこれは奇跡が起こったと思いました。 群衆の中の一人が言いました。 「使者を呼んで見ようではないか。この子が何を話すのか聞いて見よう!」 そこで、皆は使者の元に走って行き、使者を連れて来ました。使者は、家に入るとジョンを見てすぐに尋ねました。 「お前が、話す事を覚えたばかりの3歳の子供か? お前は、私を呼んで何をしようというのだ ?」 ジョンは、堂々と使者の質問に答えました。 「どうか、王様に伝えてください。鍛冶屋に、鉄の馬と鉄の刀と鉄の鎧と、そして鉄の兜を作らせてください。そうすれば、私は、あの盗賊達を撃退するのを手助けをしましょう。」 その場に居合わせた人々は皆、この出来事はとても不思議で、奇跡が起こったと思いました。 使者は、この子は神様が生まれ変わった神の子だと信じ、一目散に馬を飛ばして宮殿に戻り、一部始終を王と大臣に報告しました。 雄王は、使者の報告を聞き、大変喜びました。すぐに、その子供が求めた通りに、ありったけの鉄を集めさせ、鉄の馬、鉄の刀、鉄の鎧と鉄の兜を作るよう、鍛冶屋たちに命じました。 鍛え終えたその品々は、言い表すことができない重さでした。牛と何十人もの人が鉄の刀を動かそうとしてもびくともしません。 そこで雄王は、自分の兵士、数千人に、どんな方法を使ってでもジョンという子供の元に運ぶように命じました。 兵が隊をなして、あの鉄製品を村に運んでいるという話を聞いて、ジョンのお母さんは、怖くなって、子供の元へ走って帰りました。 「ジョン、王様の言ったことは冗談なんかじゃなかった。今、軍隊が轟音をあげて、家の前までやってこようとしている。一体どうしたらいいの!?」 母親が、そのように言っているのを聞いてジョンは、突然座り、勢いよく起き上がって言いました。 「討伐することにお母さんは何も心配しなくて良いよ。でも、そのためにたくさん食べさせて!」 母親は、急いで、その子が食べるご飯を炊きました。しかし、母親がどんなお釜でご飯を炊いても、ジョンは、すぐに食べ終わってしまいます。母親が作る料理を食べ終える度にジョンは少し大きくなり、更に食事を求めました。 食べさせれば食べさせるほどジョンはどんどん大きくなりました。その男の子はものすごい勢いで成長し、あっと言う間に逞しい若者になりました。家にあるお米を食べ尽くしたので、母親は、お米を求めて村中を走り回りました。村人たちは皆、ドタバタと米や芋や、更に、水牛の肉やお酒や、大量のお菓子や果物までも持ち寄り、広い庭は埋め尽くされました。 しかし、村人がいくら沢山の食べ物を持ってきてもジョンは平らげてしまい、それでも、止まる事なく食べ物の追加を求め続けます。 ジョンは、母親に言いました。 「 お母さん、着る服を作るための生地を探して下さい。」 それを聞いて、皆は、どれだけの量か分からない程、ジョンに新しい服を作るために絹の布を持ってきました。 ジョンの体は、驚異的な速さで大きくなり、新しい衣服が縫い上がっても直ぐに小さく窮屈になってしまいますので、休む暇なく服を継ぎ接ぐ為の生地を持ってこなくてはなりません。 あっという間に、ジョンの頭は屋根に当たる様になりました。 村人達が驚いている間にも、軍隊が小山のような鉄の馬や刀や鎧、兜を運んで来ました。 ジョンは、それを見ると直ぐに外に出て、伸びをしました。ジョンは、山のような堂々たる大男になり、その足は5m以上の長さです。 ジョンは、雷鳴のような声で叫びました。 「我は、天から来た将軍なり!」 そして、素早く鉄の鎧を身につけ、頭に鉄の兜をかぶり、片手で鉄の刀を持ち、輪を描いて踊りました。 ジョンは、母親と村人全員に別れの挨拶をし、鉄の馬にひらりと飛び乗りました。すると突然、馬はいななき、真っ赤な灼熱の炎を勢いよく口から吹きました。 ジョンが片足で合図を送るや否や、馬は飛ぶように走り、数十サオ(昔のベトナムの広さの単位:1サオは数百平方メートル)もの広さの土地を天地を揺るがせて、ひとっ跳びしました。 一瞬にして、ジョンは真直ぐに、森一帯に拡がる敵の陣地に降り立ちました。着くや否や刀を閃光のごとく、振り回しました。応戦したアン賊の多数は、一人残らず亡びました。 鉄の馬は炎を吹いて、陣地を焼き尽くし、更に森をも炎に包みました。煙が空を真っ黒に覆い、悲嘆の叫び声が空に響きました。 非常に多くの死傷者を出しながらも、アン賊の首領は叫び続け、軍隊に進軍するよう命じました。ジョンは、戦えば戦うほど、ますます強くなり、アン賊の死体の山が、森の中のいたる所で点々と築き上げられました。 突然、鉄の刀が折れました。しかし、ジョンは、少しも戸惑うことなく、直ぐに、道の両側にある大きな竹の株を引き抜き、首領の命令に踏みとどまっている賊達に向かって打ちつけました。 アン賊は長く戦うことはできず、ガタガタになり始めました。各地で逃げ惑い、アン賊の首領アン王は、ジョンに、もはや姿をとどめない程打ちのめされました。残党たちは、司令官が死んだと知り、慌てて降参することを嘆願しました。そして、雄王の軍隊と村人達がやってきた時には、ただ、ロープで縛ることしかありませんでした。 1日も経たないうちに、ジョンは国難を取り除きました。そしてジョンと鉄の馬はソック山の麓にやってきました。鉄鎧を脱ぎ、鉄兜を外すと、鉄の馬に跨がり、まっすぐ空に向かって跳んで行きました。 侵略の危機が去った後、雄王は、この英雄への感謝を記憶に残す為、ジョンの故郷に神社を建設し、この実直な若者をフードン(扶董)天王と名付けました。 今日でも、その痕跡を見ることができ、キムアンからダフックを通りソックソンに至る連続した一連の丸い池は、昔から、神ジョンの鉄の馬が残した足跡だと言われています。 鉄の馬の火炎ですっかり焼き尽くされた森があった地域は、今日ではチャイ村(燃えた村)と呼ばれています。 そして、ジョンが引き抜いて、火を付けて敵を討った竹は緑色から黄色に変色してしまい、さらに焼跡がまだらに付き、今日でも同様の竹が残っています。人々は、その竹を象牙の竹(あるいはđằng ngàの竹)と呼んでいます。 おしまい。 |
最近のコメント